Ảnh sưu tầm.
CÕI GÁ
lơ ngơ nhặt được tiếng gà
cong queo rơi giữa Ta Bà xa hoa
vỡ ra trong lõi người ta
một in ít buốt nhọt ra cái nhiều
lòng người rách thỉu thìu thiu
tờ tiền rách dán nâng niu để dành
ở trong thần thật tròn vành
ựa ra một giả nhân manh mãnh cười
cái đon đả cái thậm thùi
cái ngoe nguẩy ngoảnh cái hùi hụi chui
khum lum giấu cái thủi thui
cất về thiên lủng ủ mùi hư vô.
miên di.
Tản văn này là của một người bạn của miên di viết một gã khá kỳ lạ chả phải tốt đẹp kiểu gương mẫu nhưng chắc chắn không phải thằng tồi... Khi mail cho tôi bài này hắn kèm theo một lời nhắn "văn thúi đây đọc đi!" - Thú thật tản văn này không... thơm nhưng tôi vẫn thích bởi đó là mùi sự thật! Vì muốn giữ lại cái... mùi rất đặc trưng của Nguyên Phương nên miên di hoàn toàn không biên tập dù chỉ là một dấu phẩy.
Trân trọng cảm ơn Nguyên Phương đã cho phép sử dụng bài viết này trên blog miên di! Và nhân tiện đây gửi lời xin phép Bạn cho phép tớ xài luôn mấy tấm ảnh của Bạn nhé! Thật ra mấy tấm ảnh không liên quan gì đến nội dung cần minh họa nhưng thấy là lạ đem ra chiêu đãi luôn! he he...
Đây là những suy nghĩ ngô nghê miên di đã viết như một cách nhặt lại từ đời từ trải nghiệm vui buồn ít ỏi của mình và từ những gì trông thấy trong cõi người ta... Chép về đây để cất nâng niu nó sẽ còn dài thêm mãi theo tuổi đời nếu còn đi được đến ngày mai.
Hổm rày ít về thăm Mẹ tiết tấu sống nhanh hơn nỗi niềm cứ lướt vội qua những khoảng chạnh lòng có đôi khi nỗi buồn cũng mang nhịp hip-hop cũng vội vã... May mà vài hôm nay chả còn thiết nơi nào để đi con lại về ngụ trong vòng tay Mẹ. Chợt thấy không nơi nào ấm hơn tấm chăn Mẹ nhường chợt hiểu không món nào ngon hơn món cá Nục kho măng đạm bạc mà chỉ Mẹ mới để ý từ bé con vẫn thích ăn và mới chợt xót xa... tuổi Mẹ!
có lần mở cửa bước vào
vào trong mới biết mình lao ra ngoài
rơi ra một tiếng thở dài
lượm lên một tảng u hoài mình ta
bơ vơ giữa cõi nôm na
vui không căn cước la cà trọ vay
nhịp buồn tất tả loay hoay
ngã về lục bát ăn mày lời ru
ngủ quên kệ tóc sương phù
mơ bàn tay Mẹ gió thu nôi chiều
nhịp đưa trái-phải đăm chiêu
ru quên được-mất thương yêu mùa chầy.
miên di.
Dưới áp lực của cuộc sống đang phát triển nhu cầu giải trí là nhu cầu cần thiết nó là nguồn lương thực tinh thần tái tạo sức lao động cho mọi người. Hơn nữa các hình thức giải trí mặt nào đó còn là thước đo chiều cao - rộng cho cả ba góc độ: kinh tế - văn hóa - xã hội của một địa phương. Trên tinh thần đó nếu nhìn vào Pleiku hiện nay câu trả lời sẽ như thế nào?
Ảnh sưu tầm.
Vỡ
Một ghét hờn mà có thể vỡ làm đôi
Thì chúng mình đâu xa nhiều đến thế
Vẫn ghép khít được vì chung vết nứt
Không vẹn tròn nhưng nào có xa xôi
Chán chường mà vỡ được làm đôi
Chia hai đứa mỗi người một nửa
Thì ta vẫn tìm nhau ghép lại
Đâu như bây giờ... nụ cười cũng lạc nhau
Nếu có thể vỡ đôi một nỗi đau
Thì có lẽ vẫn còn gần nhau lắm
Vẫn còn chung nhịp nhói lòng ray rứt
Hai nỗi buồn ghép được một niềm vui
Một gối đôi giờ đã đổi thành hai
Hai nguyên vẹn không là nguyên vẹn
Mỗi thao thức không xót chung một nỗi
Lăn bên nào cũng chẳng thấy được nhau.
miên di.
Buồn cỏ
‘ Đàn bà
Hai tiếng ướt buồn
Ngày sẫm đục-trong
Đêm chói chang
Mọc hoang
Buồn cỏ
Sầu khe.
Đàn Bà
Dựa nuột nà vào hôm qua
Chênh vênh trở mình về phương lạnh
Tạnh lòng
Nghe tóc vỡ.
Đàn bà
Khâu buồn thành mảnh vui chấp vá
Đắp chung...
Khuya rụng
tiếng thở dài xước đêm
Giọt sương thân phận
đổ vội vào lũng khuya
Cho kịp sớm mai
ráo hoảnh.
Pleiku và tôi.
Pleiku mùa không hẹn
Phong phanh sương phố xinh thầm
Nỗi nhớ em nhem ướt mưa dầm
Ngày mung miêng pha đêm sâu khơi.
Pleiku ru dốc à ơi
Bập bùng trong lòng ai chút lửa
Ngõ đăm chiêu trong nắng trưa loang vữa
Tà áo dài cứa vào hư hao.
Trời Pleiku nửa vùng chiêm bao
Một nửa lạnh lạc mùa ngơ ngác
Nếp thời gian cong chiều bàng bạc
Đưa anh về nơi... chưa ra đi.
miên di .
Thầm thì.
Mùa em độ thầm thì
buồn rúc rích giung giăng
bờ vai như buổi sáng
rạng trên vùng tóc khuya
Tiếng thở dài cài khuy
đam mê sâu sương mơ
ửng trong sáng miên mờ
hớ hênh tàu cau ngủ.
Sáng nay vườn hoang vu
cỏ vùi quên vật vạ
trong lòng người khách lạ
buồn như vết chân qua...
Lệ nâu.
Mầu da của tâm tư
Tái dần những sớm mới
Trơn hành lang tưởng niệm
Ngã về mùa mù khơi
Vịn vào chiếc lá rơi
Con kiến nào xa tổ
Cắn nhói một chỗ nằm
Rịn chút buồn thờ ơ
Đêm giòn câu kinh khô
Gõ vào nơi xa xôi
Vỡ đôi lòng nhật-nguyệt
Nở một nụ bồi hồi.
Trên lưng cơn vui xổi
Cõng nằng nặng buồn sâu
Vấp đa đoan cạnh nhọn
Chầy buồn ứa vui nâu.
Chú thích: Chầy : tiếng nôm cùng nghĩa: Muộn trễ.
CÓ ĐIỀU GÌ...
Có điều gì như là... hoang vắng?
Nắng úa buồn sâu kim kẽ lá
Con sâu đo thời gian chầm chậm
Chim lẻ đàn lành lạnh khoảng xa
Có điều gì ở lại hôm qua?
Cho hoang chiều nay... hoàng hôn rỗng
Choàng tay ôm khoảng không vô vọng
Xòe bàn tay... vắng quá một bàn tay.
(23:52 18-07-2009)
NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI NỖI BUỒN LAN NGƯỢC.
Ngày thơ con khoe Mẹ điểm muời
Đổi lấy thanh kẹo kéo
Trốn Mẹ tắm hồ sâu
Tay mẹ còn đủ khỏe hằn roi đau
Nải chuối cau
Sau vườn chín lén
Bận rộn con không nhận ra...
Trường đời khắt khe
Con không còn có điểm mười khoe Mẹ
Thôi thì cố giấu
Những vết sầu
Như ngày còn bé giấu điểm một hai
Sợ phạt không được kẹo
Cố che đi vết sẹo
Ê chề những lần con vấp
Sợ nỗi đau lan qua Mẹ
Con chỉ có điểm năm... như thế
Mong che được gió ngọn
không đau tàu chuối cau...
Gửi Mẹ!
THỜI GIAN HOÁ THẠCH.
Nỗi đau đời trầm tích
Trong hóa thạch thời gian
Hoàng hôn vùng tóc rối
Đáy mắt trời thênh thang.
Đêm rơi vào huyền thoại
Tiếng vọng chùng không gian
Nhón tay cầm vũ trụ
Khắc nỗi buồn riêng mang.
HOẠ SĨ... RUN TAY
Anh không là họa sĩ
Không cọ cũng chẳng khay
Trên khung đời trống rỗng
Mảnh vải đành mượn vay
Tiếng thở dài từng vệt
Như nhát cọ run tay
Bức tranh còn dang dở
Suốt quãng đời loay hoay
Giọt nước mắt cay cay
Pha thành màu buồn ảm
Tiếng cười như vết nứt
Tháng ngày là vệt loang
Từ Em sắc hồng cam
Nhấn trên nền xám hối
Thôi... không làm họa sĩ!
Anh là ... thế thôi.
miên di.
TRẦN TÌNH... NGỌNG NGHỊU.
Anh không mượn cô đơn
Sao ngày xưa Em trả
Thật thà đành vất vả
Nhận gánh cả đời anh.
Khói thuốc cứ vòng quanh
Để chân anh khờ khạo
Hễ mỗi lần đi dạo
Lại lạc về nơi xưa.
Mưa chiều nay mưa thưa
Ướt lòng anh rơm rạ
Ủ nấm buồn vật vạ
Kín cả niềm riêng tư.
Nửa đời rồi... có dư
Sao nỗi buồn chẳng cũ
Anh một đời ngái ngủ
Mộng xưa còn chưa bưa...
Đồng dao muộn.
Ta đánh đanh đánh đáo với số phận.
Tiếng thở dài thay cho khúc đồng dao.
Giung giăng giung giẻ
Nước mắt đi chơi.
Lạc vào khóe cười
Nụ giòn nắc nẻ
Kéo cưa lừa xẻ
Thẳng nhục cong vinh
Trắng đục đen trinh
Gói về tấc đất.
Ù òa ù uập
Được mất đúng sai
Trong cái xòe tay
Rủi may lọng ngọng.
Nu na nu nống
Thời thế tiến lùi
Bước buồn bước vui
Lò cò về Mẹ.
Tò lẻ tò le
Ăn trọ ở vạ
Vay tiền dễ trả
Mượn gạo khó hoàn.
chi chi chành chành
Đanh đá cong môi
Cay nghiệt tuôn lời
Vết lòng lấm bẩn.
Quanh quanh quẩn quẩn
Mây trắng trên đầu
Ngồi nhổ tóc sâu
Hát đồng dao muộn.
VŨ TRỤ LÀ GÌ?
Vũ trụ là gì?
Con về hỏi Bố
Xoa đầu Bố bảo
Vũ trụ rất to.
Những vì sao nhỏ
Xinh như các con
Mặt trăng tròn tròn
Dịu hiền như Mẹ.
Giơ cao đánh khẽ
Nắng nhạt nắng to
Dạy dỗ chăm lo
Mặt trời là Bố.
Vũ trụ thật ngộ
Rất đẹp rất xinh
Giống như nhà mình
Quây quần sum họp.
(Thương yêu gửi đến Xì-po và Xì-pít !)
BÊN TRONG...
Bên trong dòng cuộc phù trầm
Những câu chuyện trò diêm dúa
Nụ cuời sặc sỡ giàn giụa
Áo khuy ý tứ quên cài
Bên trong một tiếng thở dài
Người Vợ mắt cay khói củi
Gói trong lời ru phận tủi
Ầu ơ... Mẹ gửi lên... trời.
miên di.
KHẮC KHOẢI NGUỆCH NGOẠC
giọt a-xít khắc khoải...
ăn mòn đêm
mồ hôi trộm
giật mình rơi ...
không tiếng vọng.
môi mọng...
vai gầy...
những nét cong luồn vào cơn khát...
òa cơn thác không em
cạn nỗi khát đêm
trở mình chênh vênh
lăn vào đêm
nhớ lịm.
9/12/2009 - miên di.
BUỒN... XANH
(20:05 19-01-2010)
Lời tỏ tình cung thứ
giọt đàn buông lơi rơi
anh yêu em giản dị
như lá kia mầu xanh
như nhung nhớ mơ mành
như buồm nâu quạnh quẽ
níu gió về phương thương.
Câu biệt ly cung trưởng
Ừ thôi... Em đi đi...!
réo rắt khúc chia ly
cội sấu già trơ khấc
bỗng trổ một... chồi xanh
Sẻ hồn nhiên chuyền cành
vụt bay về xa thẳm.
Ừ thôi... Em đi đi...!
lời biệt ly cung trưởng.
ĐÊM... CHÓI CHANG.
Nhớ đôi chân thủa bé
Mỏi vui theo gót Mẹ
Giờ thương cằm râu mạ
Chống một khối ưu tư
Tâm hồn màu hoang trưa
Đêm chói chang trầm vấn
Kim đồng hồ lận đận
Vội cho hết đêm dài
Thương nhớ về ngày mai
Mong hôm qua lành lặn
Tấm áo còn vừa vặn
Cho cái lạnh chưa gầy...
TÌNH YÊU SAI CHÍNH TẢ.
Tình yêu... sai chính tả
Em gọi Chú bằng... Anh
Ngọng nghịu ngón tay măng
Nhặt tuổi đời trên tóc.
Có gã khờ đi học
Ngữ pháp của tình yêu
Đánh vần nỗi cô liêu
Tiếng lòng còn ngọng líu.
Trong tình chiều dìu dịu
Anh... chú bé tóc sâu
Ôm quên-nhớ học nhàu
Nghêu ngao...Tình Yêu Ngữ.
(15: 50 mồng sáu tết 2010)
DI MỘNG
Em...
Hồn cỏ dại
Thân hoang
Ngồng vú ngơ ngác
Khe đồi ngái ngủ
Anh...
Nắng nguội
Mưa khô
Đêm sa mạc cưỡi mộng tinh
Rình mò em vô thể
Bàn tay nhạm
Chạm vào bờ cong mang máng
Những cọng lông ngọ nguậy trong trực giác
Họng khô khan ...nuốt ực cơn cháy
Ngọt-ướt-nồng tận đáy
mềm mơn
len lỏi
sâu!
Một vệt sáng lóe trong đen thâu
Sáng ngời hoen ố.
VIẾT CHO NGÀY MAI DANG DỞ...
Khi nào em của mai sau
Nơi đây nếu có về tìm
Tình yêu lưỡi cứa đã cùn
Vết cắt đâu còn ngọt lịm.
Bờ cát bao giờ cũng mịn
Chẳng chịu nhớ vết chân ai
miên mơ triền cong thoai thoải
Êm như nỗi nhớ miệt mài.
Yêu em chật cứng đêm dài
Tràn sang ngày mai huyễn hoặc
Bóng chim gầy cánh đăm chiêu
Du miên về miền ngút thẳm.
Ngày mai anh sẽ về thăm
Câu thơ khản bao nhung nhớ
Yêu em lần lữa ngón tay
Nhặt gom mảnh trăng non vỡ.
Viết cho... ngày mai dang dở!
miên di.